XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tắm Cho Đại Ca


Phan_45

Bàng Suất nhổ một ngụm: “Da bánh còn chưa chín kỹ, thật mẹ nó gieo họa cho con người.” Bàng Suất lấy một lon bia từ trong túi quần, kéo vòng sắt ngửa đầu uống vài hớp: “Con mẹ nó chứ, tôi đang nghĩ, nếu như người bị chôn ở dưới giếng là tôi, không biết có người nào nguyện ý đi xuống tìm tôi không.”

Hoa Kì không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu lo ăn cơm.

Bàng Suất nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nói: “Tôi đoán chắc có mẹ tôi nhỉ? Ha ha”

Hoa Kì vẫn không dám hé răng như cũ.

“Phải nói Trang Hào người này đúng là tốt số.” Bàng Suất đi tới giường bệnh cúi đầu quan sát Trang Hào, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Trang Hào, nếu anh tỉnh mà đối xử không tốt với Hoa tiểu cẩu, tôi là người đầu tiên trở mặt với anh.”

Không biết có phải Bàng Suất nói vô cùng vang dội hay không, Trang Hào nằm ở trên giường bệnh thế mà lại giật giật ngón tay, tiếp đó lông mi run rẩy vài cái, từ từ mở mắt.

Bàng Suất vừa nhìn thấy Trang Hào mở mắt, nhất thời sợ hết hồn: “Tôi thao, anh đừng có dọa chết người được không!”

Ánh mắt mờ mịt của Trang Hào quét qua mặt Bàng Suất, tiếp đó từ từ chuyển qua Hoa Kì, nhẹ nhàng, từ từ mở trừng hai mắt.

Hoa Kì thấy Trang Hào ra ám hiệu, lỗ mũi chợt đau xót, hốc mắt nhất thời ngập lệ nóng. Cậu vội vàng hít mũi một cái, thâm chí quên nuốt thức ăn trong miệng xuống liền tới gần, nói lầm bầm: “Anh, anh làm em sợ muốn chết.”

Trang Hào từ từ gợi lên khóe miệng, giống như đang mỉm cười với Hoa Kì.

Hoa Kì hít hít mũi, vì phòng ngừa nước mắt chảy ra, cậu vội vàng giơ tay lên lau một cái, nhe răng cười khúc khích, giơ nửa cái bánh màn thầu trong tay lên nói: “Em chờ anh sắp đói chết rồi đây.”

Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nhìn về phía Bàng Suất.

Bàng Suất vội vàng nói: “Anh đừng nhìn tôi, là do cậu ấy không chịu ăn.” Nói xong, Bàng Suất nhìn Hoa Kì nói: “Có phải nên tìm bác sỹ tới đây nhìn một chút không?”

Hoa Kì vỗ đầu một cái, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Tôi cứ mãi vui mừng, quên mất vụ này, tôi đi gọi đây.” Hoa Kì buông bánh màn thầu trong tay, để chân trần muốn đi tìm bác sỹ.

“Được rồi, cậu ngồi đó cho tôi.” Bàng Suất ngăn Hoa Kì lại, nhét cậu vào giường bệnh Trang Hào: “Cậu ở chỗ này với ông nhà cậu đi, tôi đi gọi cho cậu.”

Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơ.”

“Thao, ông đây cần cậu cảm ơn à?” Bàng Suất duỗi lưng một cái, lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ngậm lên môi, chậm rãi đi tìm bác sỹ.

Hoa Kì nhìn Bàng Suất rời đi, từ từ quay đầu, mỉm cười với Trang Hào nói: “Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh!”

Chương 90: 521541.

“Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh đấy.” Hoa Kì vừa nói vừa nâng hai tay vẫy vẫy hai cái, nhìn thật có chút cảm giác hồ điệp, nhưng mà, cậu vì khiến Trang Hào vui mà nhất thời quên trên tay còn quấn băng. Trang Hào mặc dù vô cùng suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, vì anh mang theo chụp dưỡng khí không có biện pháp nói chuyện, không thể không sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hoa Kì......

Hoa Kì đã nhận ra, vội vàng thu cánh tay về cười nói,”Buổi sáng nấu cơm cho Bàng Suất không cẩn thận cắt phải tay.” Nói xong, Hoa Kì cúi đầu, dựa vào Trang Hào nói,”Anh, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, tâm ý cũng tương thông rồi, lúc anh xảy ra chuyện em liền cắt phải tay.”

Trang Hào chậm rãi nháy mắt, khóe miệng khẽ nâng lên.

“Thật may là anh không có việc gì, nếu không em phải làm sao đây?” Hoa Kì đưa tay trái qua, lần đầu tiên nhéo mặt Trang Hào, nói: “Em không muốn làm quả phụ đâu, đến lúc đó Bàng Suất ngày ngày tới đạp cửa quả phụ, lại nấu nước cho em......” Hoa Kì còn chưa dứt lời đã tự mình cười, không nhịn được cười to.

Trong mắt Trang Hào mang theo nụ cười yếu ớt nhìn Hoa Kì.

“Hoa tiểu cẩu cậu bớt thúi đi.” Bàng Suất trở lại trước bác sỹ một bước, vừa đi vào liền nghe mấy câu vừa rồi Hoa Kì nói, tức giận gầm lên: “Tôi chân trước vừa đi cậu liền chê tôi? Nấu nước cho quả phụ? Thao, ông đây là loại người như vậy sao? Nhiều nhất chỉ xả thân ra trận giúp cậu dập lửa thôi.” Bàng Suất hạ lưu cười cười với Trang Hào.

Trang Hào hình như không muốn so đo với Bàng Suất, mà từ từ nhắm hai mắt lại.

Hoa Kì muốn phản bác, ai ngờ bác sỹ lại vào lúc này, đành phải thôi.

Bác sỹ kiểm tra thân thể cho Trang Hào, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỉnh là tốt, một lát nữa cho cậu ta ăn chút đồ, sau đó chỉ có thể từ từ nuôi.”

“Vâng, cám ơn bác sỹ.” Hoa Kì vội vàng nói cảm ơn.

Bác sỹ gật đầu, cười yếu ớt nói: “Anh cậu đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu có thời gian thì xuống đại sảnh lầu dưới giao viện phí đi.”

Hoa Kì vừa muốn mở miệng đồng ý lại nghe Bàng Suất nói: “Đây không phải là trách nhiệm của mỏ than sao? Sao lại để nhân viên tự nộp tiền nằm bệnh viện?”

Bác sỹ giải thích: “Nói thì nói như thế, nhưng lần này có quá nhiều người gặp sự cố, quản lý mỏ thương lượng với bệnh viện, bọn họ tạm thời chỉ giao phí cấp cứu, về phần phí dụng khác tự các người nghĩ cách, sau này sẽ bồi thường luôn cho các người một lần.”

Bàng Suất sáng tỏ: “Vậy còn được.”

Bác sỹ không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.

Sau khi bác sỹ đi, Bàng Suất liếc Trang Hào, hình như anh lại ngủ thiếp đi: “Hoa Kì, trên người cậu đủ tiền không?”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi chỉ có hơn bốn ngàn, lúc tới mẹ tôi cho 3100 để dùng, hơn một ngàn còn lại là tiền lương mới phát không lâu, nhưng mà......” Hoa Kì suy nghĩ một lát, lại nói: “Trang Hào có một sổ tiết kiệm, tôi biết đặt ở đâu nhưng lại không biết mật mã.”

“Có gì khó, chờ anh ta tỉnh lại rồi hỏi chứ sao.”

Hoa Kì cân nhắc một phen, sau đó nói: “Vẫn thôi đi, tiền tôi tự nghĩ biện pháp.”

“Sao? Cậu còn phải tự mình thay anh ta bỏ tiền túi?” Bàng Suất kinh ngạc nói.

Hoa Kì dùng cũng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn hắn: “Sao? Đây không phải là điều rất bình thường sao?”

“Con mẹ nó chứ bình thường, cậu nói quan hệ giữa cậu và Trang Hào là gì? Một không có giấy hôn thú, hai chưa gặp qua cha mẹ, cậu làm vậy có phải quá ngốc rồi không?” Bàng Suất không phải cố tình dội nước lạnh, nhưng hắn thật sự không bước qua được đường ranh giới trong lòng, luôn cảm thấy nam và nam không có tương lai gì.

“Anh nói cũng hợp lý.” Hoa Kì cười yếu ớt: “Mặc kệ mấy chuyện đó đi, tính chuyện trước mắt đã, hơn nữa tôi cảm thấy, dù về sau anh ấy muốn thế nào, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ trả hết những gì thiếu tôi.”

Bàng Suất chậc một tiếng: “Tôi không phản đối.”

Hoa Kì nhe răng cười nói: “Vậy anh ở chỗ này giúp tôi, tôi trở về lấy tiền.”

Bàng Suất bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi, nhớ cầm luôn ví tiền của tôi, nếu cậu không đủ tiền thì anh có thể giúp cậu một chút.”

Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơn.” Hoa Kì xoay người muốn đi lại dừng lại, quay người nói với Bàng Suất: “Đừng nói với Trang Hào chuyện tôi xuống giếng tìm anh ấy.”

Bàng Suất chau mày: “Chuyện này cũng không được nói à? Cậu muốn gì?”

Hoa Kì chớp mắt một cái: “Anh thật không hiểu sao?” Hoa Kì vội vàng tiến tới bên tai Bàng Suất thì tầm to nhỏ.

Bàng Suất nghe mà sửng sốt, không dám tin nhìn Hoa Kì, toét miệng nói: “Con mẹ nó chứ, sau này ai con mẹ nó dám nói cậu ngu, tôi chắc chắn đấm người đó hai quyền.”

Hoa Kì bỉ ổi nhướng mày: “Anh biết là được, đừng nói với người khác, nhất là Trang Hào.”

Bàng Suất theo bản năng liếc nhìn Trang Hào trên giường bệnh, than thở nói: “Tôi đột nhiên có chút đồng tình Trang Hào rồi, sao lại chọc phải kẻ biến thái như cậu!”

Hoa Kì phất phất tay: “Tôi đi, giúp tôi trông anh ấy.”

Bàng Suất nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Kì rời đi, từ từ gợi khóe miệng, ai ngờ hắn vừa quay đầu lại, một đôi con ngươi đen như mực đang theo dõi hắn dọa Bàng Suất sợ hết hồn: “Tiên sư nhà nó, anh không ngủ à?”

Trang Hào mở trừng hai mắt.

Bàng Suất ngồi ở mép giường, nói: “Hoa Kì về nhà lấy tiền rồi.”

Trang Hào lại mở trừng hai mắt, tiếp đó giật giật cánh tay, giống như muốn nâng lên.

Bàng Suất nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại, căm tức nói: “Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Trang Hào nhìn xuống, Bàng Suất hiểu ý nói: “Đeo cái nào còn không nói chuyện được?” Bàng Suất do dự một lát, đúng lúc bên cạnh có một vị y tá đi qua, vội vàng ngăn cô ta lại, miêu tả một phen, lúc này y tá mới lấy chụp dưỡng khí trên miệng Trang Hào xuống.

Chụp dưỡng khí khẽ ngắt, Trang Hào hô hấp càng thêm tự do, nhép nhép môi, gian nan nói một câu: “Mật mã sổ tiết kiệm của tôi là 521541.”

Bàng Suất sửng sốt: “Vừa rồi anh giả bộ ngủ à?”

Trang Hào khẽ mỉm cười: “Không như vậy làm sao biết các người nói gì?”

Bàng Suất cười nhạo nói: “Sao, anh còn tưởng rằng tôi có thể cướp vợ anh đi à?” Bàng Suất quét Trang Hào một cái liền không nhìn anh nữa, ngược lại nhìn cảnh tượng rối ren bên trong phòng bệnh, nói: “Yên tâm đi, Hoa Kì đối với anh như vậy, dù là ai cũng không thể cướp cậu ấy đi, trừ khi anh không là người nữa.”

Trang Hào nhẹ giọng nói: “Tôi biết rõ, lần này lại thiếu cậu ấy, hơn nữa còn là khoản nợ trả không được.”

Bàng Suất ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn Trang Hào.

Trang Hào khẽ nhếch khóe miệng: “Cậu ấy đi xuống tìm tôi?”

Bàng Suất biết Trang Hào nghe được hết những lời vừa rồi, cũng không che giấu nói: “Đúng vậy, tổ tông này cố chấp muốn xuống, tôi có biện pháp nào?”

“Cậu ấy......” Trang Hào mím môi một cái: “Tay bị vậy là do xuống giếng sao?”

Bàng Suất xoa đầu một chút, nói: “Đúng, một cái đinh dài năm tấc đâm xuyên vào.”

Trang Hào mở trừng hai mắt, không nói chuyện nữa.

Từ lúc đó, Bàng Suất và Trang Hào không nói chuyện với nhau nữa, mãi cho đến khi Hoa Kì trở lại, Bàng Suất mới đứng lên, hỏi “Đã nộp tiền rồi?”

Hoa Kì thở hổn hển nói: “Ừ, nộp ba ngày.”

Lúc này, Bàng Suất len lén nhìn Trang Hào một cái, anh đã nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi. Bàng Suất nghĩ thầm, Trang Hào thật đúng là biết đóng kịch, cái đầu hạt dưa này của Hoa Kì thật là đấu không lại anh ta, nhưng mà...... Hai người đều ở đây vụng trộm so tài, thật thú vị.

“Được rồi, vậy tôi đi về, sáng sớm ngày mai tôi đến trông giúp cậu, thế nào?” Bàng Suất nhận lấy ví tiền từ chỗ Hoa Kì, nói.

Hoa Kì gật đầu đồng ý: “Được, sáng sớm ngày mai tới nhớ mang cho tôi bánh trứng, mua ở lầu dưới nhà chúng tôi đó, thêm một chuỗi thịt sườn nữa.”

“Thao, lúc này còn không quên ăn.” Bàng Suất cợt nhã xoay người đi.

Sau khi Bàng Suất đi, cuối cùng Hoa Kì cũng có thể nghỉ một lát. Cậu tìm nơi không có gì đáng ngại ngồi xuống, cái mông mới vừa ngồi vững, Trang Hào liền mở mắt, nhỏ giọng nói: “Mật mã sổ tiết kiệm của anh là 521541.”

“Hả?” Hoa Kì hoảng sợ nhìn Trang Hào, trong lòng lại mắng Bàng Suất nhiều lần, một tí bí mật cũng không giữ được: “Anh ta nói cho anh à?”

Trang Hào cười lạnh một tiếng: “Hắn nói em không có tiền.”

Hoa Kì khổ sở nói: “Là không có bao nhiêu, chẳng qua em có thể nghĩ biện pháp.”

Trang Hào vẫn cười như cũ: “Trong sổ tiết kiệm của anh có đủ tiền.”

Hoa Kì ừ một tiếng.

Trầm mặc một hồi lâu, Trang Hào lại nói: “Không phải em luôn nói mình là vợ anh à, tiền này em cũng có quyền dùng.”

Lời nói này, nhất thời khiến Hoa Kì có chút lúng túng, theo bản năng sờ lỗ mũi một cái, nhe răng cười nói: “Anh, anh vừa nói mật mã sổ tiết kiệm của anh là bao nhiêu?”

Trang Hào rõ ràng sững sờ, tiếp đó cười nói: “521541”

Hoa Kì cười hì hì: “Em hiểu rõ anh yêu em, hơn nữa anh còn là số 1, được chưa?”

Trang Hào rất muốn cười, nhưng vì ngực truyền tới cảm giác đau đớn nên nén trở về, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không muốn sống: “Trong óc em lại nghĩ đến cái gì nữa, ba con số trước mặt có thể nói là anh yêu em, ba con số phía sau là ngày sinh của anh, rạng sáng mùng 4 tháng 5.”

Hoa Kì làm bộ nói: “Hoá ra là vậy à, là em suy nghĩ nhiều quá?” Hoa Kì cợt nhã không ra hình người.

“Em không chỉ suy nghĩ nhiều, còn muốn quá nhiều.” Trang Hào mím đôi môi khô cứng, lại nói: “Là ai nói muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh?”

“Là em, nhưng em nói.” Hoa Kì cười láo lĩnh: “Em vốn muốn nói là bươm buớm kìa, nhưng cảm thấy quá tục, không bằng nói là hồ điệp dễ nghe hơn.”

Trang Hào híp mắt cười: “Vợ à, em có thể để ý một chút được không.”

Hoa Kì co rụt lại cái cổ: “Em cứ như vậy, sao, anh ghét bỏ em?”

Trang Hào hất mặt, nhìn vách tường nói: “Nếu em không biến thành hồ điệp, anh thật đúng là sẽ không ghét bỏ em.”

“Vậy thì không biến.” Hoa Kì sáp tới, thừa dịp không ai chú ý bên này liền gặm bẹp một hớp lên cổ Trang Hào.

Chương 91: Nhột.

Trang Hào ở bệnh viện đúng 12 ngày, mỗi ngày mất hơn 3 ngàn, như vậy, tất cả tiền Hoa Kì để dành được đều dùng để đóng việc phí hết, số còn lại phải lấy thêm từ sổ tiết kiệm của Trang Hào. Hoa Kì biết mật mã sổ tiết kiệm liền ba ngày hai bữa chạy tới ngân hàng, thuận tiện nhìn số còn lại ở bên trong một chút.

Nhìn con số trên sổ tiết kiệm, Hoa Kì lại nhờ đến câu Trang Hào đã từng nói, ‘yên tâm, anh vẫn đủ tiền để nuôi em’.

Mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, Hoa Kì đều cảm thấy thật hạnh phúc.

Mười hai ngày sau, Trang Hào cuối cùng có thể xuất viện, lúc vào nhà, Hoa Kì đỡ Trang Hào chầm chậm ngồi xuống, Trang Hào tựa vào trên vách tường nói: “Cuối cùng xuất viện rồi, không thì em sẽ đau lòng vì anh chết mất.”

Hoa Kì ngơ ngẩn, vội vàng nói: “Thôi đi, khi nào thì em đau lòng vì anh chứ?”

Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh không hiểu em chắc?”

Hoa Kì ghét bỏ nói: “Anh hiểu cái rắm ý, tiền cũng đã tiêu mất rồi, có đau hay không đau cũng không quan trọng.”

“Rồi, rồi, rồi, em không đau lòng”, Trang Hào từ từ ngẩng đầu lên, tay phải để trên lồng ngực: “Vợ à, tối nay ăn gì? (Snoo: câu hỏi kinh điển mỗi ngày khi nấu ăn của nhà ta đây mà) Còn nữa, Bàng Suất có đến nhà chúng ta không?”

Hoa Kì xoay người lấy hết quần áo ở trong túi ra, gấp rồi để gọn lại: “Bàng Suất chắc tối sẽ quay lại, anh ta nói có việc gấp, mà lần này anh ta cũng giúp rất nhiều việc, buổi tối phải làm đồ ăn thật ngon mới được.”

Trang Hào gật đầu: “Phải, tí nữa em đi chợ mua thức ăn đi, đừng xót tiền làm gì.”

“Biết rồi.”

Trang Hào lại nói: “Hôm trước Quách Tĩnh có gọi điện tới, cậu ta cũng có việc gấp không thể bỏ được, tên này thật không có nhân tính, anh suýt nữa thì toi mạng mà cậu ta không thèm đến thăm.”

Hoa Kì cười nói: “Chắc là anh Quách gặp chuyện gì thôi, chứ bình thường anh ấy sốt ruột hơn ai hết.”

Trang Hào bĩu môi nói: “Cũng đúng, câu ta lớn lên cùng anh cơ mà.”

“Đúng rồi.” Hoa Kì quay đầu lại, nhìn Trang Hào nói: “Mấy ngày trước ở bệnh viện, có người của mỏ đến, bảo sau khi anh xuất viện thì đến mỏ một chuyến để đàm phán vụ bồi thường.”

Trang Hào chậc một tiếng: “Chuyện đấy em đi thay không được sao?”

“Vậy sao được.” Hoa Kì từ chối nói: “Bọn họ nhìn em coi em như trẻ con, hơn nữa, em và anh...” Hoa Kì cúi đầu, len lén liếc Trang Hào một cái. Hoa Kì chưa kịp mở miệng, Trang Hào đã vội nói: “Chả biết em khờ thật hay là giả ngu nữa.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, kéo qua gối đầu đặt sau lưng: “Tự anh đi bọn họ sẽ coi như anh không bị nặng, thế thì bồi thường được bao nhiêu chứ? 5000? Hay ít hơn?”

“Ai nha, thế mà em không nghĩ ra sớm.” Hoa Kì bừng tỉnh hiểu ra: “Em mà không đi chắc họ sẽ bỏ qua luôn việc này mất.” (Snoo: khôn thật! phải ta chắc là chả đòi được đồng nào bồi thường mất)

“Bỏ qua việc này cũng không được.” Trang Hào cười nói: “Anh không phải muốn lừa họ, nhưng so ra thiệt hơn, mình vẫn phải làm như vậy thôi.”

Hoa Kì cười nói: “Em hiểu rồi.”

Trang Hào nhìn Hoa Kì mở trừng hai mắt: “Em luôn nói em là vợ anh, mấy chuyện như thế này thì về sau em phải tự tìm ra cách giải quyết có lợi nhất, hiểu không?”

Hoa Kì bĩu môi: “Hiện tại mới coi em là vợ anh sao? Trước kia anh chẳng mắng em là một tên biến thái à?”

“Em cho rằng bây giờ em không phải là biến thái chắc? Em bây giờ gọi là thiểu năng được rồi đấy.” Trang Hào đùa giỡn, giơ chân đặt lên đùi Hoa Kì: “Mau đi rửa chân giúp anh.”

“Không.” Hoa Kì từ chối nói.

“Hê, em muốn bị ăn đòn à?” Trang Hào giơ ngón chân kẹp vành tai Hoa Kì: “Em là vợ anh, rửa chân cho anh là việc bình thường.”

Hoa Kì trầm mặt: “Em là vợ anh chứ không phải người hầu.”

“Thao, người hầu nào so được với em, kỹ thuật tốt lắm.” Trang Hào cợt nhã nói.

Hoa Kì cực kỳ tức giận nhưng lại không dám dùng sức đẩy Trang Hào ra, nhắm mắt nói: “Anh đi mà tìm mấy cô hầu đấy đi, vợ đây không làm được.”

“Không được.” Trang Hào cong miệng lên, vô lại nói: “Em biến anh thành dạng này rồi còn ai muốn nữa? Không kịp nữa rồi, anh nói cho em biết, kể từ đây anh sẽ quấn em cả đời.”

Hoa Kì thích nghe Trang Hào nói như vậy, mặc dù trên mặt không có biểu lộ ra vui mừng, nhưng trong lòng cũng đã mở cờ rồi.

“Biết rồi, tối nay em sẽ giúp anh tắm rửa chà xát được chưa?” Hoa Kì hỏi ngược lại.

Trang Hào chép chép miệng, vui thích nói: “Rất lâu rồi không được em tắm cho, bây giờ nghĩ đến thôi mà cả người đã ngứa ngáy rồi.”

“Có nhột không hả?” Hoa Kì nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trang Hào hỏi.

Trang Hào cũng không như lúc trước, lại lưu manh nói: “Nhột, lại nhớ đến cái miệng nhỏ của em rồi.”

Hoa Kì vội vàng liếm môi một cái: “Em cũng rất muốn ăn.”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Khắm v~ đ.”

Hoa Kì cố ý nhíu mặt mày, lắc lắc thân thể nói: “Đã rất lâu không được, ngứa chết người.”

Trang Hào ghê tởm nói: “Cút xa một chút, anh định đi tìm mấy cô hầu cơ.”

“Không được.” Hoa Kì dính sát, cố ý lướt qua Trang Hào xoa đũng quần của anh.

Trang Hào bị Hoa Kì mè nheo gợi tình như vậy, tức thì có cảm giác, tính đi tính lại cũng phải hơn nửa tháng rồi chưa được làm, nghẹn sắp chết rồi.

“Được rồi, buổi tối tính sau.” Trang Hào đè Hoa Kì xuống, không cho cậu nhúc nhích nữa: “Em mà cọ nữa anh bắn ra mất.”

Hoa Kì không lên tiếng, chỉ cười hì hì.

“Hai người thật ghê tởm, muốn làm gì cũng không biết đóng cửa phòng trước à?” Bàng Suất đang đứng ở cửa, đằng sau còn có Cao Quân và Giang Hạo.

Hoa Kì vội vàng ngồi dậy, lúng túng nói: “Không phải anh nói tối mới về sao?”

Bàng Suất hừ lạnh một tiếng, quăng giày da vào nhà nói: “Trở lại dọn dẹp một chút, ngày mai chuẩn bị về nhà.”

“Ngày mai đã đi rồi à?” Trang Hào xen vào nói.

Bàng Suất thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện của hai người, tôi đã về lâu rồi.”

Hoa Kì vốn định giữ Bàng Suất ở lại thêm mấy ngày, nhưng ngại Cao Quân và Giang Hạo đang đứng ngoài cửa, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao mọi người lại về cùng nhau vậy?”

“Chúng tôi ở dưới lâu gặp nhau.” Cao Quân cùng Giang Hạo cởi giày đi vào nhà, lại nói: “Trang Hào xảy ra chuyện mà hôm qua chúng tôi mới biết, không đến bệnh viện thăm được.” Nói xong, Cao Quân từ trong túi móc ra một cái phong bì, cười nói: “Vốn định mua đồ gì đó, nhưng lại không biết mua gì hết, cho nên đưa tiền trực tiếp, không nhiều lắm, là chút tâm ý của bọn tôi.” (Snoo: ta nằm bệnh viện, không thích cho tiền tí nào, lúc đấy ta có tiêu được đâu, toàn mẹ ta cầm hết, chả có đồng nào, mua đồ ăn có phải tốt không, ta đói gần chết mà mẹ bảo ăn vừa thôi, nhiều quá cơ quan nó không tải được)

“Ai nha, làm gì thế.” Hoa Kì vội vàng từ chối nói: “Mua ít trái cây là được rồi mà.”

Giang Hạo nhân cơ hội ngăn Hoa Kì lại, cười nói: “Cầm đi, tiền cũng không nhiều nhặn gì.”

Hoa Kì nhìn phong bì, do dự, quay đầu lại nhìn Trang Hào, thấy anh gật đầu, lúc này mới dám cầm.

“À, vừa nãy ở dưới tôi có mua một ít thức ăn, hay là buổi tối chũng ta nấu ăn chung được không?” Cao Quân lúc nói, ánh mắt có nhìn lướt qua về hướng Bàng Suất. Bàng Suất coi như không thấy, tiếp tục thu dọn đồ của mình.

Nhìn Cao Quân như thế, ai cũng có thể nhận ra.

“Đủ rồi đấy.” Giang Hạo trách móc nặng nề nói: “Cậu đừng có động tâm tư.”

Cao Quân đỏ mặt, lại rất thẳng thắng nói: “Sao chứ, nhìn cũng không được à? Ai bảo bên cạnh Hoa Kì toàn là người đẹp trai như vậy.”

Giang Hạo dở khóc dở cười nói: “Cậu cũng nhìn lại mình đi, có thái độ sống tốt, tôi bảo đảm bên cạnh cậu cũng sẽ có nhiều người đẹp trai như vậy.”

Cao Quân sa sút tinh thần nói: “Nói thế mà cũng nói được.”

Cao Quân vừa nói xong, Bàng Suất ngược lại cười: “Thao, thật không hiểu các người đang nghĩ gì, tất cả chỉ đều thích đàn ông.” Bàng Suất kéo hành lí lên, xoay người lại ngồi xuống nói: “Buổi tối ăn bữa cơm chia tay đi, để mai tôi có tinh thần lên đường.”

Cao Quân vừa nghe cười: “Vậy được, để tôi về chuẩn bị, buổi tối cùng ăn, đúng rồi, anh có uống rượu không?” ánh mắt Cao Quân cực nóng nhìn chằm chằm Bàng Suất.

Bàng Suất bị hắn nhìn có chút lúng túng, hất mặt nói: “Ok, cái gì cũng được.”

“Rồi rồi, để tôi đi chuẩn bị.” Cao Quân hào hứng bừng bừng chạy ra ngoài, Giang Hạo bất đắc dĩ mà lắc đầu theo sát phía sau.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Bàng Suất hơi híp mắt lại, dựa vào vào cái túi của mình đang đặt ở sát tường, Trang Hào khoanh tay ngồi dựa trên tường, Hoa Kì nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Để em giúp bọn họ chuẩn bị.”

“Vợ ơi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng gọi lại Hoa Kì.

Hoa Kì nghi ngờ quay đầu lại: “Sao vậy?”

Trang Hào do dự một lát nói: “Ở đây cũng được hơn nửa năm rồi, hôm nào rảnh, chùng ta cùng đi chơi đi.”

“Dạo này em phải đi làm, hơi bận, để chủ nhật được không?”

Trang Hào nghiêm túc nhìn Hoa Kì: “Cứ từ từ, rồi về nhà luôn.”

“Gì cơ” Hoa Kì giật mình hỏi: “Sao lại phải về nhà gấp thế?”

Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ: “Dọn đẹp ít đồ đi, chúng ta cũng phải về nhà một chuyến chứ.”

Hoa Kì mắt mở thật to, không dám tin nói: “Thiệt hay giả vậy?”

Trang Hào mỉm cười nói: “Thật, chờ giải quyết xong chuyện ở mỏ, chúng ta sẽ về.” Nói xong, Trang Hào quay đầu nhìn Bàng Suất nói: “Chờ hai ngày nữa, rồi chúng ta cùng về luôn.”

Bàng Suất mở mắt, ra vẻ khổ sở nói: “Việc này…”

“Còn ngồi đấy mà giả bộ, có đồng ý hay không?” Trang Hào cười mắng.

Bàng Suất cười nói: “Được thôi, 2 ngày nữa cũng không sao cả, nhưng nếu hai người đi chơi, tôi cũng muốn đi cùng.”

“Thao, không có tâm trạng mang theo cậu đâu.” Trang Hào cười nói.

Hoa Kì đứng ở cửa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất ngồi tọc mạch lẫn nhau, trong lòng lại có có cảm giác không nói lên lời, mũi thấy hơi nhưng nhức.

“Em ra ngoài đây.” Hoa Kì ra cửa đi dép, nhưng cậu lại không vội đi ngay, chỉ loẹt quẹt bước chân mà đi.

Trong nhà vang lên câu hỏi của Bàng Suất: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả, chỉ muốn về nhà thôi.” Trang Hào nói.

Bàng Suất cười nói: “Thôi đi, tôi còn khong hiểu anh sao, định mang Hoa Kì về ra mắt chứ gì?”

Trang Hào thở dài nói: “Không biết nên nói sao.”

“Được rồi, tôi không muốn hỏi, cũng không cần nói cho tôi biết đâu.” Bàng Suất cười ha hả nói: “Dù sao anh hãy nhỡ người như Hoa Kì hiếm lắm, tôi cũng rất trân trọng cậu ấy, anh cũng phải thế đấy.”

Trang Hào nhếch miệng: “Tôi đây cũng là của hiếm mà.”

Bàng Suất bĩu môi nói: “Anh mà hiếm thì chả ai là của thừa.”

Trang Hào xuề xòa: “Nhưng mà......” Trang Hào không dám đem nửa lời sau thốt ra.

Hoa Kì nghe đến đó thì quyết định không nán lại nữa, tăng nhanh bước chân chạy về phía phòng của Cao Quân.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .